Giai đoạn chính trong sự nghiệp Maria Callas

Trở lại Mỹ

Sau khi trở về Hoa Kỳ và sum họp với người cha vào tháng 9 năm 1945, Maria Kalogeropoulos chính thức đổi tên thành Maria Callas. Bà tham dự nhiều buổi thử giọng [3]. Tháng chín năm đó, bà thử giọng trước Edward Johnson, giám đốc Nhà hát Metropolitan và được chấp nhận [3]. Callas xác nhận rằng nhà hát đã mời cô hai vở Madama Butterfly (Giacomo Puccini) và Fidelio (Beethoven), biểu diễn ở Philadelphia và bằng tiếng Anh, nhưng Callas lại từ chối cả hai, bởi bà quá nặng nề và mạnh mẽ với Buterfly và không thích thể hiện opera bằng tiếng Anh [14]. Dù không có bằng chứng nào của lời mời của hãng Met [8], trong bài phỏng vấn với tờ The New York Post năm 1958, Johnson làm chứng cho câu chuyện của Callas: "Chúng tôi mời cô ấy một hợp đồng, nhưng cô ấy không thích điều đó, bởi vì hợp đồng chứ không phải với vai diễn. Cô ấy đã đúng khi bác bỏ nó, đó chỉ là bản hợp đồng dành cho những người mới vào nghề" [3]

Italia, Zenatello và Serafin

Năm 1946, Callas tham gia tái lập một nhà hát ở Chicago với vai Turandot, tuy nhiên công ty hợp tác đã bị phá sản trước khi công diễn. Giọng nam trầm Nicola Rossi-Lemeni, ngôi sao của sân khấu opera khi đó, nhận ra rằng ông bầu Giovanni Zenatello đang tìm kiếm một giọng nữ cao kịch tích cho vai diễn trong La Gioconda tại Arena di Verona. Ông ấy nhớ rằng cô gái trẻ Callas "mạnh mẽ đầy ấn tượng một cách tự nhiên và dí dỏm, thật chắc chắn cho tương lai cô ấy. Tôi biết trong một nhà hát ngoài trời rộng như Verona, cô gái này, cùng với sự dũng cảm và giọng hát to lớn, sẽ tạo nên sự tác động ghê gớm" [15]. Sau đó, ông tiến cử Callas cho ông bầu Giovanni Zenatello. Trong buổi thử giọng của bà, Zenatello trở nên phấn khích tới mức nhảy cẫng lên và tham gia với Callas trong lần song ca ở màn 4 [5]. Vai chính trong La Gioconda năm 1947 là vai diễn đầu tiên của Maria ở Italia.

Sau La Gioconda, Callas không nhận được lời mời nào nữa cho tới khi nhạc trưởng Serafin tìm kiếm người hát Isolde (trong Tristan und Isolde) và mời Callas đến. Ngay lập tức, Serafin đã mời cô vào vai diễn [14]. Sau này Serafin cũng đã trở thành người cố vấn và giúp đỡ cho Callas.

Theo Lord Harewood, "rất ít nhạc trưởng người Ý nào có được sự nghiệp xuất sắc như Tullio Serafin và có lẽ không một ai, kể từ Toscanini, có sức ảnh hưởng hơn" [12]. Năm 1968, Callas nhớ lại: chuyện làm việc với Serafin là một cơ hội thật sự may mắn cho sự nghiệp của bà, bởi vì "ông ấy dạy tôi rằng để có sự trình diễn, trước hết phải có sự hiểu biết đúng đắn. Ông ấy dạy tôi biết chiều sâu của âm nhạc, lý do của âm nhạc. Đó là nơi tôi thật sự uống hết từng lời mà ông ấy nói" [9].

Ngày 30 tháng 11 năm 1948, Callas biểu diễn vở Norma lần đầu tiên, một trong những vở mà bà đã biểu diễn rất nhiều lần trong suốt sự nghiệp [13].

I Puritani và con đường tới bel canto

Callas vai Elvira trong vở I Puritani năm 1949

Bước ngoặt lớn trong sự nghiệp Callas là tại Venice năm 1949 [16]. Cô được mời hát vai Brünnhilde trong Die Walküre tại Teatro la Fenice, khi Margherita Carosio, người sắp sửa hát vai Elvira trong I Puritani tại cùng nhà hát, bị ốm. Không thể tìm được ai khác thay thế cho Carosio, Serafin đành mời Callas hát Elvira trong sáu ngày [12]. Theo lời của Michael Scott: "Chuyện mà một ca sĩ bao quát được âm nhạc ở những kiểu giọng khác nhau như Brünnhilde của Wagner hay Elvira của Bellini đã đủ để làm ta ngạc nhiên, nhưng cố gắng thể hiện chúng trong cùng một thời điểm thì thật là folie de grandeur (hoang tưởng tự đại)" [8]. Trước buổi diễn chính thức, một nhà phê bình khịt mũi hoài nghi "Tôi nghe rằng Serafin đã quyết định giao I Puritani cho một soprano kịch tính... Vậy chắc chúng ta có thể hi vọng sẽ có La Traviata với Violetta của baritone Gino Bechi??" [8]. Sau buổi trình diễn, những nhà phê bình lại viết: "Kể cả những người đa nghi nhất cũng phải thừa nhận điều kì diệu rằng Maria Callas đã làm hoàn hảo... sự linh hoạt trong giọng hát đẹp và sáng của cô, và những nốt cao đầy lộng lẫy. Sự trình diễn của cô ấy thật ấm áp, đầy biểu cảm và nhân ái, mà sẽ thật vô ích khi cố tìm điều đó ở những Elvira lạnh lẽo, mỏng manh khác." [17] Franco Zeffirelli nhớ lại, "Điều mà cô ấy làm ở Venice thật phi thường. Bạn cần hiểu opera thì mới nhận biết được tầm cỡ thành công của cô. Điều đó giống như nếu ai đó bảo Birgit Nilsson, người nổi danh với chất giọng siêu kịch tính, lại đi thay thế cho một Beverly Sills nữ cao màu sắc vậy" [11].

Scotto cho rằng "Ở tất cả mọi vai Callas đã đóng, thật khó để ai đó có thể thực hiện hiệu quả hơn" [8]. Sự lấn sân sang bel canto đã làm thay đổi sự nghiệp của Callas và đưa bà tới những vai Lucia, La Traviata, Armida, La Sonnambula, Il Pirata, Il Turco in Italia, Medea, và Anna Bolena. Bà đánh thức sự quan tâm của công chúng tới những tác phẩm đã bị bỏ quên của Cherubini, Bellini, DonizettiRossini [11][15]. Soprano danh tiếng Montserrat Caballé nói:

Cô ấy đã mở ra cánh cửa mới cho chúng tôi, cho tất cả ca sĩ trên thế giới, một cánh cửa mà đã bị đóng lại. Đằng sau sự ngủ quên của nó không chỉ là âm nhạc mà là sự sáng tạo lớn. Cô ấy đã cho chúng tôi cơ hội, mà khi tiếp bước cô, có thế làm những việc khó có thể được trước đây. Được so sánh với Callas là điều tôi không bao giờ dám mơ. Tôi thật quá nhỏ bé so với Callas. [15]

trái|nhỏ|265x265px|Sutherland và CallasTrong suốt sự nghiệp của mình, Callas đã thể hiện sự đa dạng trong giọng hát với những tác phẩm dành cho giọng nữ cao màu sắc xen lẫn những tác phẩm nữ cao trữ tình. Bà đã thức tỉnh bel canto, dòng opera đề cao nghệ thuật "hát đẹp" truyền thống của Ý đã từng một thời bị quên lãng [18].

Những vai diễn quan trọng

Tháng 12 năm 1951, Maria Callas lần đầu tiên trình diễn tại nhà hát La Scala với vở I Vespri Siciliani, và nơi đây đã trở thành ngôi nhà nghệ thuật của bà trong suốt thập niên 1950 [11]. La Scala đã dành rất nhiều tác phẩm mới cho Callas với những đạo diễn như Herbert Von Karajan, Margherita Wallmann, Luchino ViscontiFranco Zeffirelli [15].nhỏ|Tosca - Maria CallasTháng 8 năm 1952, Callas ký hợp đồng ghi âm với EMI Classics, với bản thu thử Non mi dir từ vở Don Giovanni [13]. Tháng 2 năm 1953, Callas được EMI mời thu âm vở opera Lucia di Lammermoor của Gaetano Donizetti Florence. Mấy năm sau đó, Callas đã thực hiện hàng loạt bản thu âm tại La Scala với hãng đĩa EMI như I PuritaniCavalleria Rusticana với nhạc trưởng Serafin, đặc biệt là bản Tosca nổi tiếng dưới sự chỉ huy của Victor de Sabata, cùng với tenor Giuseppe di Stefano và baritone Tito Gobbi [13][18].

Bà trở lại biểu diễn tại Chicago, Mỹ năm 1954, với vở Norma tại Lyric Opera của Chicago [19]. Lần trình diễn đầu tiên trên Nhà hát Metropolitan, nơi mà bà đã từ chối 9 năm trước, vào tháng 11 năm 1956 và tiếp tục với vai Norma. Tuy nhiên trước đó lại có một bài viết trên tạp chí Time, góp nhặt tất cả những câu chuyện về Callas như sự tức giận và tranh chấp của bà với Tebaldi, về mối quan hệ của Callas và mẹ mình [5][16]. Sau bài viết này, Callas hoàn toàn bị công chúng New York ghẻ lạnh. Tuy nhiên, đêm diễn hôm đó lại vô cùng thành công, và Callas đã lấy lại được cảm tình của công chúng nhờ sự thể hiện của mình. Kết thúc buổi biểu diễn, Callas đã nhận được 16 lần gọi ra sân khấu trước sự hoan nghênh nhiệt liệt của khán giả [18].trái|nhỏ|337x337px|Norma - CallasTháng 11 năm 1958, Callas tham gia buổi hòa nhạc để giới thiệu khánh thành Nhà hát thành phố Dallas, và giúp thành lập công ty với những người bạn của bà từ Lyric Opera của Chicago, Lawrence Kelly and Maestro Nicola Rescigno [20]. Cô ấy củng cố thế đứng của công ty khi vào năm 1958, cô đã thể hiện "một màn trình diễn xuất chúng với vai Violetta trong La Traviata của Verdi và cũng năm đó, với vai diễn Medea, đem đến một sự sáng tạo có giá trị như Euripides" [21]. Với vai Violetta của Callas, soprano người Đức Elisabeth Schwarzkopf đã quyết định sẽ không đóng Violetta nữa vì bà nói: "Còn lấy đâu ra cảm xúc để diễn nữa, khi cô ấy đã thể hiện Violetta quá hoàn hảo rồi" [18].

Năm 1952, Callas thực hiện đêm diễn đầu tiên tại Royal Opera HouseLondon với vở Norma cùng với các bạn diễn như mezzo soprano kì cựu Ebe Stignani trong vai Adalgisa và Joan Sutherland trẻ tuổi trong vai phụ Clotilde [22] Callas gắn bó với công chúng London đến mức bà gọi đó là "một mối tình" [5]. Bà trở lại Nhà hát Hoàng gia vào năm 1953, 1957, 1958, 1959, 1964, 1965 [15]. Đây cũng là nơi mà bà quyết định kết thúc sự nghiệp sân khấu với vai Tosca vào 5 tháng 7 năm 1965 với đạo diễn Franco Zeffirelli và người bạn đồng nghiệp Tito Gobbi [15].

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Maria Callas http://www.bbcmagazinesbristol.com/newsread.asp?id... http://www.brainyquote.com/quotes/authors/m/maria_... http://www.callasexpo.com/home-e.html http://www.divinarecords.com/secret_son.htm http://nhaccodien.info/modules.php?name=ArtOrg&op=... http://www.callas.it/ http://www.callas.it/english/cronologia.html http://www.callas.it/english/performances.html http://books.google.co.uk/books?id=6C86_Ws0bxEC&dq... http://www.operadis-opera-discography.org.uk/CLSIC...